Pain

by Virra


VolHar | Harry Potter

Three Day’s Grace | NC17 | SM, 1short


Mình rất thích fic này, và đã dự tính dịch nó ngay khi lấy về, không hiểu sao quên đến tận giờ (gần 2 năm). Per xin được cũng không tìm thấy, sẽ xin lại sau vậy.







Đau đớn,


Harry chôn mặt mình vào tấm nệm khi cậu cong người về phía người đàn ông đang ở trên mình. Cậu có thể cảm nhận được những dòng máu đang chạy xuống đôi chân và cậu rên rỉ khi người phía trên chuyển động một cách thô bạo, bắt đầu đẩy tốc độ. Đó là sự phấn khích; nỗi đau đó. Nó chôn vùi cậu và cảm giác thì thật tuyệt.


không có tình yêu


“Mẹ kiếp, Tom.” Cậu rên rỉ thật lớn và người đàn ông ở trên gầm lên với một bàn tay hắn cào vào tóc Harry, uốn cong cổ cậu về sau một cách mạnh bạo.

“Ta đã nói với cậu thế nào về việc gọi tên ta như thế?” Hắn rít, những cú thúc tăng lên, đẩy một cách thô bạo vào bên trong cơ thể ở dưới hắn.


Đau đớn, tôi vẫn chưa thấy đủ

Đau đớn, tôi thích nó thật thô bạo


“Không đâu, Tom.” Harry nhếch miệng ở trong mặt nệm khi Voldemort gầm lên đầy nhục cảm và đẩy cậu sâu vào tấm nệm.


Vì tôi cần thấy mình đau đớn hơn là không có gì.


Cậu có thể cảm nhận được những ngón tay xương dài bấu thật sâu bên hông mình; cậu có thể cảm nhận máu lại chảy xuống cổ tay mình khi cậu kéo thật mạnh chiếc còng tay đang bao chúng lại. Cậu rên rỉ khi cổ tay mình bắt đầu chà xát lần nữa.


Em thấy thật bệnh với cảm giác tê liệt

Nhưng em không phải là người duy nhất


“Cậu thích thế này mà, phải không?” Voldemort rít lên khi hắn ấn sâu những móng tay sắc của mình vào lưng chàng trai trẻ, “Cậu yêu cái cảm giác mà nỗi đau mang lại, cách mà ta bẻ gãy cậu như thế Potter, cậu cần cảm giác đau đớn và yêu thích cách ta cưỡng bức cậu, hơn là chết dưới tay ta đúng không?” Harry chỉ có thể rên rỉ và sử dụng còng tay của mình như đòn bẩy để đẩy ngược về phía người đàn ông đang trượt vào trong cậu.


Ta sẽ nắm tay đưa em đi

Và ta sẽ cho em thấy một thế giới mà em có thể hiểu thấu


“Ta đã có thể giết cậu…mhh…và mọi thứ sẽ biến mất hoàn toàn. Nhưng cậu không thích thế, không phải sao? Cậu yêu thích sự đau đớn này.”


Cuộc đời này đong đầy với nỗi đau

Khi mà hạnh phúc chẳng làm được gì


“Cậu yêu thích khi ta làm điều này,” Voldemort vặn chiếc còng khiến nó kẹp vào cổ tay Harry thật đau và chàng trai lại rên lên, “cậu sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này miễn là ta còn cho cậu cảm giác này, phải không?” Voldemort nhếch miệng khi hắn tiếp tục những câu hỏi tu từ của mình.


Hãy tin và nắm lấy tay ta

Khi ánh sáng lụi tàn em sẽ hiểu


“Làm như tôi không bao giờ có thể rời khỏi đây vậy, và tôi căm ghét ông! Ông mới là kẻ rời khỏi, không phải tôi!” Nhưng đó không phải là sự thật, vì khi Voldemort bắt đầu đẩy vào lần nữa và cơn đau bắn hạ Harry, cậu rên rỉ trong niềm hạnh phúc thuần khiết.


Đau đớn, không tình yêu

Đau đớn, tôi vẫn chưa thấy đủ

Đau đớn, tôi thích nó thật thô bạo


“Ổn thôi, miễn là cậu ghét ta, ta sẽ có thể vẫn yêu thích làm chuyện này với cậu.” Voldemort đáp lại với những phần móng bấu chặt hơn nữa vào lưng Harry, khiến máu tràn ra ngoài nhiều hơn khi Harry dần trở nên hòa nhịp vào những cái chạm của hắn.


Vì tôi cần thấy mình đau đớn hơn là không có gì.


Harry vùi mặt sâu hơn vào chiếc giường và gần như hét lên khi cậu cảm nhận được một con dao đang chỉa vào lưng mình, cảm giác thực này quá tuyệt. Cậu không thể chịu được nữa, cậu đã nghiện nó; nó khiến cậu có cảm giác, và ở một khía cạnh tốt hơn đã che đi nguyên do, rồi kẻ thù tồi tệ nhất lại là người tạo ra nó cho bạn.


Đau đớn, không tình yêu

Đau đớn, tôi vẫn chưa thấy đủ

Đau đớn, tôi thích nó thật thô bạo


Cậu thở dài hạnh phúc khi con dao kéo lê ngược lại trên sống lưng cậu, cơ thể cậu cong lên trong từng cái chạm bởi nó đang cố xác định cơn đau đến từ khoái cảm.


Vì tôi cần thấy mình đau đớn hơn là không có gì.


“Tôi con mẹ nó thật ghét ông!” Cậu kích động hắn; rồi bắt đầu vùng vẫy khỏi cái còng tay của mình, một dòng máu tươi chảy xuống cánh tay cậu.


Giận dữ và hấp hối

Đều tốt hơn sự đau khổ


“Tốt, vì nó sẽ khiến mọi thứ dễ dàng hơn đối với ta!” Voldemort gầm lên với bàn tay bao quanh dương vật của chàng trai trẻ, những móng tay sắc nhọn đuổi theo hình dáng của thứ cương cứng kia.


Hãy tin ta, ta đã có một kế hoạch


“Mẹ nó…” Đau quá, Harry nghĩ khi rên rỉ, nhưng lại rất tuyệt, rất thực, vậy đó.


Khi ánh sáng lịm đi em sẽ hiểu


Cậu nhắm mắt lại, và cậu có thể nhìn thấy những người bạn của mình đang nhìn cậu, sự xấu hổ viết trên khuôn mặt họ. Cậu có thể lần nữa thấy Sirius, và Remus; thậm chí cả bố mẹ mình. Và điều đó gần như đã khiến cậu tan vỡ khi cậu dõi theo họ sau mí mắt đã đóng. Khi cậu nhận được một cơn đau sắc bén trên đôi vai mình, và nhận ra một dòng máu đang chảy xuống khuôn ngực mình, cậu mở mắt với sự chắc chắn. Đây mới là thật, và tất cả mọi người đã chết.


Đau đớn, không tình yêu

Đau đớn, tôi vẫn chưa thấy đủ

Đau đớn, tôi thích nó thật thô bạo


Cậu phập phồng với cái nắm chặt còng tay mình lần nữa.

“Đó là những gì ông có đấy, Tom!” Cậu châm chọc, nhưng thay vì cơn đau mà cậu nghĩ mình sẽ nhận được bởi sự khiêu khích niềm tự hào của kẻ thù, cậu lại nhận được bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đùi mình. Những nụ hôn khẽ ấm nóng dọc theo sống lưng đến cổ cậu, đôi bàn tay ấm áp chuyển đến khẽ làm dịu cổ tay cậu, và một cái lưỡi nóng thoa lên những vết thương của cậu.


Vì tôi cần thấy mình đau đớn hơn là không có gì cả.


“Dừng,” Cậu rên lên, khuôn mặt chôn vào đôi bàn tay bị còng. Cậu có thể cảm nhận được sự bùng cháy phía sau mí mắt. Cậu không thể làm điều này.


Đau đớn, không tình yêu

Đau đớn, tôi vẫn chưa thấy đủ

Đau đớn, tôi thích nó thật thô bạo


“Làm ơn dừng lại đi, Voldemort, làm ơn mà” Cậu van xin nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục những cử chỉ quan tâm dịu dàng, điều chỉnh góc đẩy không chỉ vì niềm khoái cảm của bản thân mà còn vì bạn tình của mình.


Vì tôi cần thấy mình đau đớn hơn là không có gì.


Harry rên rỉ cùng với những giọt nước mắt đã làm vỡ cái rào chắn từng giữ chúng lại từ sau những cái chết của bạn bè cậu, và sự giam giữ này.


Cần thấy đau đớn


Voldemort thì thầm những lời xoa dịu vào tai cậu, bàn tay hắn buộc chúng đan chặt với tay Harry khi vai người đàn ông rung chuyển và cậu vỡ tan. Cậu khóc trong tay hắn.


Ta biết (Ta biết ta biết ta biết ta biết)

Rằng em đang bị thương


Cậu khóc trong lòng bàn tay Voldemort khi người đàn ông đó hôn nhẹ vào cổ cậu.


Em biết mà (Em biết em biết em biết em biết)

Là ta ở đây để cứu em


“Ta sẽ giúp em mạnh mẽ hơn…” Hắn thì thầm.


Em biết mà (Em biết em biết em biết em biết)

Ta luôn ở đây vì em


“Điều này sẽ giúp em mạnh hơn,” Một bàn tay hắn đi tới dương vật vẫn cương cứng của Harry và bắt đầu vuốt ve, chàng trai run rẩy bên dưới khi cậu cố ngự trị những giọt nước mắt của bản thân và tránh xa niềm khoái cảm cậu đang nhận được, cậu chỉ xứng đáng với nỗi đau.

“Không,” cậu thì thầm với bản thân bởi sự nghẹn ngào trong khoái cảm. Tôi xứng đáng nhận nó, cậu nghĩ. Cậu đã la lên cái tên của Voldemort khi cậu tới, cắn tay mình khi cậu cố gắng chậm lại nhịp thở. Cậu nhận ra cái giường nhẹ hơn và khi nhìn lên thì thấy Voldemort đang nhìn cậu với với đôi mắt đỏ tuyệt đẹp.


Ta biết (Ta biết ta biết ta biết ta biết)

Rằng em rồi sẽ biết ơn ta


“Cậu có thể rời đi nếu cậu muốn.” Hắn lạnh lùng nói, tựa như họ chưa từng làm tình trên cái giường này, tựa như họ chưa từng trong suốt bốn năm qua và cậu nhận sự quan tâm của người đàn ông.

Nhưng khuôn mặt hắn thật ấm áp vào sáng hôm sau, vì khi hắn bước đến phòng tắm hắn đã thấy bóng của Harry bên trong bồn.


Đau đớn, không tình yêu

Đau đớn, tôi vẫn chưa thấy đủ

Đau đớn, tôi thích nó thật thô bạo

Vì tôi cần thấy mình đau đớn hơn là không có gì.

Đau đớn, không tình yêu

Đau đớn, tôi vẫn chưa thấy đủ

Đau đớn, tôi thích nó thật thô bạo

Vì tôi cần thấy mình đau đớn hơn là không có gì.

Đau đớn, không tình yêu

Đau đớn, tôi vẫn chưa thấy đủ

Đau đớn, tôi thích nó thật thô bạo

Vì tôi cần thấy mình đau đớn hơn là không có gì.

Cần thấy đau đớn hơn là không gì cả

Cần thấy đau đớn




End

Editing…